Yêu! Không Thể Rời Xa
Phan_5
Phong hối hả bế cô ra xe. Anh đưa cô đến nhà anh. Suốt chặng đường, anh không ngừng nắm tay cô. Gương mặt anh tái đi vì lo sợ. Phong đặt Di trên giường của anh. Lúc đó, trời cũng xế chiều. Phong vội vã lấy khăn lạnh đắp lên trán cho Di. Phong ngồi trên giường bên cạnh cô. Dù là một diễn viên, nhưng anh đã không thể che giấu cảm xúc của mình. Tình yêu là một điều gì đó đẹp đẽ như tia nắng chớp qua trái tim khi bình minh chỉ vừa ló dạng. Nó khiến cho ta không kịp nắm bắt, ko kịp nhận ra. Ta chỉ có thể hi vọng nó đủ lớn để che đi phần nhỏ bé, ích kỷ trong con người mình. Một lúc sau, Thiên Di từ từ tỉnh hẳn. Cô vẫn mệt nhưng cố tỏ ra khỏe mạnh
- Em khiến anh lo lắng phải không? Em ổn mà_Di mỉm cười, ánh mắt lạc quan nhìn Phong
- Mẹ anh cũng nói như vậy. Nhưng cuối cùng bà cũng đi. Anh không muốn em cũng giống như mẹ anh
- Anh đang trù em đó hả? Em còn sống dai lắm! Nhìn này, em vẫn xinh đẹp và quyến rũ như nữ thần tình yêu trong thần thoại Hy Lạp vậy
- (mỉm cười)_Em còn giỡn. Anh thật sự rất lo lắng
- Cám ơn anh Thanh Phong. Em thật sự ổn rồi
- Em nghỉ ngơi đi. Anh đi nấu gì đó cho em dùng
Đêm đó, Di không thể chợp mắt. Cô đi dạo quanh ngôi nhà. Cô nhìn thấy Thanh Phong đang ngồi trên xích đu. Gương mặt anh đang hướng về bầu trời đêm đầy sao. Anh đang chìm trong suy nghĩ của bản thân. Di bước đến, ngồi kế bên anh.
- Trời rất đẹp. Những ngôi sao vẫn lấp lánh dù cho cuộc sống có chuyện gì diễn ra.
- Mẹ anh là người như thế nào?
- Rất đẹp. Rất hiền từ. Trong mắt anh, bà là một người phụ nữ tuyệt vời nhất.
- Anh nhìn kìa. Ngôi sao lớn và sáng nhất đó. _Thiên Di chỉ tay lên bầu trời đêm đầy sao._Mẹ anh chính là ngôi sao đó. Mẹ anh lúc nào cũng ở bên cạnh anh. Và che chở cho anh
- Mong là như vậy. Em chỉ ao ước bà còn sống để anh có thể được chăm sóc bà. Anh có ngày hôm nay cũng Em có nhớ cha mẹ em không?
- Con người ta có nhiều điều không thể chọn lựa. Một trong số chúng là cha mẹ.
Nhắc đến cha mẹ, Thiên Di cảm thấy rất buồn. Cô che giấu chúng trong lòng. Cô không muốn cho ai biết về khoảng lặng đó. Di trở về phòng. Thanh Phong cảm thấy rất khó hiểu và bỗng nhiên một cảm xúc nhẹ lâng lâng trong tâm hồn. Đó là cảm xúc mà bản thân anh cũng không thể hiểu rõ.
Trong lúc đó, tại Việt Nam, Hưng và giám đốc nhân sự công ty Paradise đi uống rượu trong một quán bar sang trọng, tiếng nhạc xập xình, có mấy cô đào lả lơi trên sân khấu. Đó là nơi chỉ dành cho giới thượng lưu ăn chơi, tiêu tiền. Họ thuê ngay một phòng vip, vừa có dàn karaoke, vừa có mấy em gái hầu rượu
- Ủa Hải! Khi nào cô ấy mới về?_Hưng vừa uống rượu, vừa ôm một cô gái trang điểm đậm đà, thân hình gợi tình nhìn người bạn bên cạnh hỏi
- Anh nói Thiên Di sao? Cũng tùy._Giám đốc Hải, người đàn ông đứng tuổi ngồi cạnh Hưng, nốc rượu xong rồi hôn lên má cô em bé bỏng bên cạnh, cười cười nói
- Là sao? Nói rõ chút xíu được không?_Hưng nhanh chóng buông tay khỏi cô gái làm tiền, nheo mắt nhìn hải khó chịu hỏi
- Hợp đồng đã được kí rồi. Hiện tại nhân viên cũng về công ty. Nhưng cô ấy vẫn muốn ở lại. Nghe nói là tìm ý tưởng chủ đạo cho bộ sưu tập_Hải vừa uống, vừa nói, rồi lại uống và cười cợt nói_Chắc bên đó có gì đó rất hấp dẫn
- Đi gần nửa tháng rồi. Sao anh không chịu gọi cô ấy về?_Hưng đẩy cô đào ra khỏi người rồi ra hiệu cho cô ta rời khỏi phòng, tức giận nói_ Mà anh nghĩ sao để một mình Di bên đó vậy?
- Đó là điều cô ấy muốn. Sao tôi quản được?
- Anh là bạn tôi mà không giúp được gì hết.
- Nè nè. Anh muốn thì mua vé qua đó. Không hiểu từ khi nào anh nóng tính quá vậy? Sao? Có cần tôi đặt vé không? Khi nào đi?
- Sáng mai đi. Anh đặt vé giùm tôi.
- Ừ! Đi sớm thì tốt. Bên đó nhiều minh tinh trẻ lắm đó. Anh coi chừng mất người đẹp như chơi
- Anh còn nói. Tự nhiên công ty lại ra kế hoạch này làm gì chứ? Tuyệt đối tôi không để ai cướp cô gái của mình đâu
Một con người ngay thẳng và tốt bụng. Bỗng trở nên ích kỷ trong tình yêu. Đâu phải ai cũng biết trân trọng những gì mình đang có. Mà thật thì Thiên Di chưa bao giờ thuộc về Hưng hay bất cứ ai. Hơn nữa, anh, chính anh ta là ngườ từ chối tình cảm và lời bày tỏ của Di. Bản thân Hưng bây giờ mới phát hiện tình cảm của mình với Thiên Di thì đã quá trễ. Song! Anh ta vẫn quyết định sang Hồng Kông.
Tại Hồng Kông, buổi họp cuối cùng giữa Paradise và BVB
- Tôi sẽ chỉ mời nam diễn viên – ca sĩ Trác Thanh Phong làm nhân vật chủ đạo tham gia show diễn. Ngoài ra có nhiều người mẫu khác của BVB. Danh sách đó hiện đang nằm trên bàn trước mặt các vị. Mọi người có ý kiến gì không?
- Ok! Họ đều không có lịch quay nên chúng tôi đồng ý. Cô có cảm thấy hơi ít không?_giám đốc đài vui vẻ góp ý
- Tôi cũng cảm thấy vậy. Nhưng đây là sự kiện hợp tác giữa Việt Nam và Hồng Kông. Nếu cần, tôi sẽ nhờ người mẫu nước tôi hỗ trợ. Hơn nữa, chương trình cũng có một số người mẫu Pháp và Ý. Chủ yếu là poster chính. Cũng là mẫu thiết kế chủ đạo của chương trình. Tôi nghĩ không ai thích hợp hơn nam diễn viên Thanh Phong
- Anh thấy sao Raymond_giám đốc đài ôn tồn nhìn chàng minh tinh, hỏi_Anh có quyền từ chối hoạt động này
- Tôi nghĩ mình có thể thu xếp để tham gia chương trình. Dù sao cũng giúp nhà đài có thêm một khoản thu nhỏ
- Tốt. Tôi rất thích những minh tinh biết suy nghĩ như vậy. Vì chúng tôi chẳng thể làm gì nếu không có tiền. Và không có tiền thì sẽ chẳng nuôi được ai cả_giám đốc đài mỉm cười khen ngợi_Cô Helen. Cô còn cần chúng tôi hỗ trợ gì thêm không? Cô cứ nói. Chúng tôi rất sẵn lòng giúp đỡ
- Vâng. Cám ơn ông. Hiện tại thì…
Di chưa kịp đề xuất thêm ý kiến thì một cô gái trẻ bước vào. Đó là nàng minh tinh Thẩm Lệ Thi_người đã nhìn Phong và Di rời khỏi công ty cách đây vài tuần bằng ánh mắt đầy sự tức giận. Hiện trên báo chí, Lệ Thi là nữ diễn viên mới nổi tiếng và có tình cảm với Trác Thanh Phong. Nhiều lần bị anh khước từ nhưng cô vẫn công khai trên báo rằng họ yêu nhau. Dù đó không phải là sự thật. Mục đích lần này của Lệ Thi, Thiên Di hiểu rất rõ. Cô không nói gì. Chỉ tập trung xem diễn biến xảy ra trong phòng họp. Cô ta chạy đến gần giám đốc đài, nhõng nhẽo nói
- Cha! Con muốn tham gia chương trình này.
- Không được đâu con gái. Con đang quay phim mà_ngài giám đốc nhẹ nhàng nói
- Cha có thể hoãn phim đó lại. Sau khi con tham gia show diễn này thì con quay tiếp. Con muốn chụp ảnh chung với anh Thanh Phong. Dù sao cũng chưa có người phối hợp với anh Thanh Phong mà cha
- Cha nói không được là không được. Chuyện lựa chọn người mẫu cho chương trình là quyền của cô Helen. Cha không nhúng tay vào được. Con ra ngoài đi
- Cô kia._Lệ Thi quay sang nhìn Helen_Cô mau ghi tên tôi vào chương trình của cô đi
- Không được vô lễ_giám đốc đài tức giận nói
- Tôi chỉ có thể chọn người nào thật sự thích hợp cho bộ sưu tập của mình. Hơn nữa, cô đang có lịch quay nên không thể. Đó là nguyên tắc _Thiên Di tự tin đáp
- Cái gì? Cô bảo tôi không hợp? _Lệ Thi tức giận bước lại ghế của Helen, quát_Cô có biết Lệ Thi này rất nổi tiếng không? Biết bao tờ báo muốn tôi chụp ảnh tôi còn không thèm đó. Cô nghĩ mình là ai?
- Con quá vô lễ rồi đó Lệ Thi_giám đốc đài tức giận, đập tay trên bàn, quát
- Không sao đâu ngài giám đốc.
- Xin lỗi cô. Ta chiều con gái ta nhiều quá nên nó không hiểu phép tắc
- Tôi hiểu. Nếu Lệ Thi thật sự muốn tham gia chương trình, tôi sẽ cố gắng sắp xếp. Xem như là đáp tạ thiện tình và sự giúp đỡ của quý công ty trong thời gian gian qua. Nhưng cô ấy phải vượt qua một vòng sơ tuyển nhỏ. Nếu trong buổi chụp hình với diễn viên Thanh Phong, Lệ Thi có thể tạo cho tôi cảm giác của mẫu thiết kế, tôi sẽ để cô ấy tham gia
- Hãy chờ xem. Không có gì Thẩm Lệ Thi này làm không được
Hai cô gái đứng đối diện nhau giữa cuộc họp. Đó chỉ là sự bắt đầu của một cuộc chiến trong tình yêu. Nếu so với ánh mắt kiêu ngạo của Lệ Thi thì ánh mắt của Thiên Di tự tin hơn nhiều lần. Một người cao ngạo, mang bản tính tiểu thư. Còn một người luôn kiên cường, tự tin. Thiên Di rời khỏi phòng họp. Thanh Phong toan đứng lên, rời khỏi ghế, bước theo Di thì Thư kí Trương nhẹ giữ anh lại. “Với ánh mắt của mọi người trong phòng lúc này, anh chính là tâm điểm. Sẽ có nhiều rắc rối kéo theo nếu anh đuổi theo Di. Tin tôi đi. Sẽ còn dịp khác để anh có thể nói chuyện với cô ấy”. Dù được vào chương trình. Lệ Thi vẫn ấm ức khi thấy Phong có thái độ quan tâm đến Thiên Di. Cuộc họp kết thúc. Thiên Di đứng suy tư ở hành lang của công ty thì Lệ Thi bước đến
- Tôi nói cho cô biết. Thanh Phong là bạn trai của tôi. Cô đừng hòng dụ dỗ anh ấy
- Tôi không hiểu cô đang nói gì
- Cô đừng giả bộ. Loại người như cô chắc chắn đang muốn dựa vào Phong để nổi tiếng. Tôi sẽ không cho cô đắt ý đâu. Cô chỉ qua là một nhà thiết kế tí hon. So được với tôi sao? Cô tự lượng sức đi. Dù về gia thế hay nhan sắc. Cô cũng không bằng tôi đâu
- Tôi nói cho cô rõ. Tôi đến đây để làm việc. Và tôi với Trác Thanh Phong không có bất cứ mối quan hệ nào. Tôi cũng không hề có suy nghĩ sẽ bước vào thế giới ngôi sao để chuốc phiền phức. Cô cũng hãy điều tra thử xem mình đang mặc đồ của nhà thiết kế nào rồi hãy phê bình người khác.
- Ý cô là sao? Trang phục của tôi thì dính gì tới chuyện này?
- Đó là thương hiệu của Helen Thẩm Thiên Di
Nói xong, Thiên Di bước đi. Lệ Thi tức giận vô cùng. Cô ta liền ném ly café nóng về phía Di. Nước cafe tung tóe khắp nơi. Nhân viên trong công ty đổ xô đến xem. Di chỉ quay lại nhìn Lệ Thi rồi đi về. Cô không muốn gây rắc rối ở nơi đất khách quê người. Di để mặc cho sự chảnh chọe và kiêu ngạo của nàng mnh tinh. Thanh Phong từ trên lầu nhìn thấy. Anh vội vàng đuổi theo cô ra bãi xe
- Em có sao không?
- Không sao._Di vừa nói vừa lấy khăn lau sơ áo_ Nhưng thật tình em không muốn dính vào thị phi của giới Showbiz.
- Kể cả anh? Không lẽ em không thể nhận biết được tình cảm của anh trong suốt thời gian qua
- Anh làm ơn đi. Anh nghĩ anh yêu em thật sao? Đó chỉ là một cảm giác nhất thời thôi. Rồi một ngày nào đó, anh cũng sẽ rời bỏ em. Hơn nữa, lời nói hay suy nghĩ, thậm chí hành động của các ngôi sao nổi tiếng đều không đáng tin
- Em có thể không tin anh. Nhưng em phải tin vào tình cảm của mình. Anh biết em cũng có tình cảm với anh. Tại sao phải che giấu nó?
- Thôi đi. Anh đừng nói nữa. Em thật sự rất khổ sở rồi. Em không muốn bị ai làm phiền nữa. Em cũng không tin và không muốn tin vào hai chữ tình yêu. Nó chỉ là thứ xa xỉ đối với em
Di quay mặt và bước đi. Cô rời khỏi bãi xe và trở về khách sạn ngay khi có xe taxi đến đón. Phong đứng ngây ra giữa vô số chiếc xe hơi sang trọng. Chân anh muốn khụy xuống nhưng không thể chạm đất. Anh rất đau lòng. Tim anh cũng rất khó chịu. Anh không biết phải làm sao để Di tin là anh rất yêu cô. Và trong mắt anh chỉ có một ngôi sao sáng là cô. Mà ngay cả anh cũng cảm thấy khó chịu. Tình yêu sao quá diệu kì nhưng cũng quá khó thở khiến người đang yêu như bị bóp nát trái tim. Không thể yêu, không thể chạm vào tình yêu, càng không thể có cơ hội để yêu thì mọi thứ tựa như làn mây trắng bay đi, cuốn trôi đi tất cả. Tình yêu thật quá ngọt ngào, chốc chốc đem đến chút vị đắng làm tắt hẳn ngọt lửa tình trong lòng Phong. Nhưng tình yêu ấy nếu thật chân thật thì khó mà phôi pha, khó mà ngăn cản. Phong tự nhủ bản thân sẽ phấn đấu bằng mọi cách để tình yêu của anh có thể chạm đích như mũi tên Cupid. Đó là một suy nghĩ, cũng là lời hứa từ trái tim. Còn Di. Cô nhốt mình trong phòng tắm. Tâm trạng cô rất mâu thuẫn cũng như những lớp bong bóng xà phòng cái to cái nhỏ nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Di không dám yêu và cũng không thể yêu. Tình yêu thật tuyệt vời, có thể khiến một cô gái thất bại trong tình yêu mỉm cười thật sự trở lại. Nó khiến cho cô có thể thầm vui khi thấy người ấy. Nó khiến cô có thể suy nghĩ cho người ấy và ưu tiên cho người mà cô yêu ngay cả trong sự nghiệp. Nhưng với trái tim bị tổn thương, tình yêu như nhát dao tàng hình, thỉnh thoảng cứa nhẹ vào từng mạch máu dẫn vào tim. Vết sẹo dù sao cũng mãi là vết sẹo, khó có thể lành lặn nhanh chóng. Càng khó mà khiến một cơ thể bị tổn thương có thể đón nhận một mối tình mới. Di bận rộn với công việc và không thể để tình cảm làm xao lãng hơn nữa. Bản thân Di cũng biết tình cảm của mình với Phong. Đó không phải vì lớp hào quang sáng chói của một diễn viên hay ca sĩ. Chỉ đơn giản bởi vì tim cô rộn lên khi thấy anh. Thật nhanh chóng, Di cố xua tan mọi hình ảnh của Phong chập chờn trong suy nghĩ. Di thay áo và đi dạo. Mọi người xung quanh vẫn tiếp tục cuộc sống của họ. Mọi thứ vẫn diễn ra như không có sự hiện diện của hai con người đang thất thểu, buồn ủ rũ trên phố. Phong và Di đều bước đi, cố tìm một điểm nhìn cho bản thân, cố tìm một điều gì đó để bản thân có thể dừng lại. Họ ngược hướng nhau. Họ đi trên hai dãy phố đối diện nhau nhưng không thể nhìn thấy nhau. Chiếc xe tải nhỏ chen vào giữa như chính cuộc sống này đã ngăn cách họ. Rồi họ cùng dừng chân trước quán mì của ông Quảng. Nhưng họ cũng không thể gặp nhau. Di bước vào quán còn Phong thì bước đi. Đêm dần buông, ánh đèn của thành phố luôn tấp nập ồn ào, với những khu mua sắm nhộn nhịp, đã tràn ngập khắp nơi. Phong đứng một góc yên tĩnh, vắng người bên dòng sông Thâm Quyến. Anh ngắm nhìn những tòa nhà xa xa, lấp lánh đèn. Thiên Di cũng đứng ở đó. Họ cách nhau một khoảng trống đủ để năm hay bảy người chen vào. Nhưng không có ai. Suốt buổi chiều đến sập tối, thật sự không có ai lãng vãng đến đây. Tuy nhiên, hai người yêu nhau cũng không nhận biết được sự hiện diện của nhau. Trong suy nghĩ của họ đang hướng về một suy nghĩ rất mơ hồ, rất xa xôi. Cuối cùng, họ đã chạm mặt nhau khi cả hai đều quay lại và chuẩn bị ra về. Hai con người đối diện nhau, ở gần nhau nhưng không biết phải nói gì. Họ ngập ngừng trong cái giây phút bất chợt ấy. Họ mỉm cười nhìn nhau.
- Chào em!
- Chào anh!
- Anh chỉ đi dạo thôi. Nếu em không thích nhìn thấy anh thì anh có thể đi_Phong ngập ngừng nói
- Không sao. Anh không cần căng thẳng như vậy.
- Uhm!
- Anh có ngại khi ngồi với em một lát không?
Phong không nói gì. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Di. Anh rất vui nhưng cũng rất ngại. Anh không biết phải nói gì với cô. Có thể, cô gái giản dị với chiếc váy đen dạo phố hiểu được tâm trạng của chàng minh tinh. Di chủ động nói chuyện
- Không phải em không muốn gặp anh. Chỉ là em không biết đối diện với anh như thế nào thôi. Em không muốn bản thân phải đau lòng thêm lần nữa
- Anh không hiểu.
- Em và anh là hai con người hoàn toàn khác nhau. Giống như lúc này vậy. Anh là một người nổi tiếng. Anh không nên đến những nơi nhỏ bé và thiếu ánh sáng đến như vậy. Ở đây không có khán giả để tung hô anh
- Nhưng anh không quan tâm
- Để em nói hết. Anh là người con trai mà bất kì cô gái nào cũng ao ước được quen. Anh đẹp trai lại tài giỏi. Anh nổi tiếng. Chỗ anh nên ngồi là nhà hàng sang trọng chứ không phải bậc thềm nhỏ bé cạnh sông như bây giờ.
- Anh là một ngôi sao, một diễn viên thậm chí một ca sĩ. Nhưng anh vẫn chỉ là một người con trai bình thường. Anh vẫn muốn cuộc sống của anh giản dị như bao người khác
- Nhưng anh có nhìn thấy ai mặc vest mà ngồi lề đường bao giờ không? Anh có nhìn thấy minh tinh nào lại ngồi cạnh một cô gái tầm thường, không hề nổi tiếng không?
- Có. Mọi chuyện đều có thể_Phong cởi áo khoác ném vào thùng rác
- Anh làm gì vậy?
- Nếu ai đó muốn làm gì thì họ sẽ làm được. Anh muốn bình yên ở bên cạnh em như bao cặp trai gái bình thường thì anh cũng sẽ làm được. Quần áo chỉ là vật chất bên ngoài. Trên sân khấu hay trong phim trường, anh là ai không quan trọng. Điều anh quan tâm là anh yêu em bằng con người thật của anh. Và không biết em có chấp nhận nó không?
- Em không biết. Có lẽ tình yêu với em đã quá xa xỉ khiến em không dám nghĩ đến từ rất lâu. Em chỉ là cô gái bình thường. Em không mong anh hay ai đó sẽ yêu em.
- Mỗi người sinh ra đều yêu và được yêu. Em đừng nghĩ như vậy. Em là người đầu tiên anh cảm thấy cần phải chăm sóc, cần phải bảo vệ và che chở. Em cũng là người đầu tiên khiến anh luôn suy nghĩ ngay cả khi anh ngủ hay anh làm việc. Em cũng là người con gái làm cho anh không thể kiềm chế cảm xúc của mình và muốn gắn bó lâu dài. Em là người khiến anh thấy vui khi nhìn em cười, sẽ đau đớn thay khi em khóc.
- Nhưng anh không phải là người đầu tiên của em. Trước khi đi du học, em đã từng yêu say đắm một người. Anh ta cũng từng nói giống như anh và rất quan tâm em. Nhưng cuối cùng anh ta cũng phản bội em. Rồi khi em bắt đầu có cảm tình với một người khác. Thì em lại bị từ chối khi mà tình yêu ấy chưa kịp bắt đầu. Trái tim em không đủ mạnh mẽ để chịu đựng thêm bất kì cú sốc nào nữa. Khó khăn lắm em mới quên đi những kí ức ấy. Em rất sợ phải tiếp tục đối diện với chúng
Bất chợt, Phong ôm chặt Di. Anh đặt một nụ hôn say đắm lên môi cô. Những ngôi sao dần hiện ra trong đầu của cô gái và những ngọn lửa rực rỡ trong suy nghĩ của chàng trai. Họ chìm trong nụ hôn tình yêu chân thật. Không phải nụ hôn điện ảnh như Phong từng có. Cũng không phải nụ hôn chất chứa sự lừa gạt. Đó là nụ hôn đầu đời của Di và của Phong. “Anh mong tình yêu của anh không phải là đầu tiên của em nhưng sẽ là liều thuốc duy nhất chữa lành mọi vết thương trong em”. Câu nói chan chứa tình cảm, đầy nước mắt ấy đã kết thúc nụ hôn một cách tuyệt vời và đẹp đẽ nhất. Di không thể cầm được nước mắt, cô ôm chầm lấy người con trai đang ngồi trước mặt mình.
Rồi Phong lái xe đưa Di về khách sạn. Đúng lúc đó. Khánh Hưng xuất hiện ở đại sảnh khách sạn với dáng vẻ đầy tự tin.
- Em đi đâu thế? _Hưng hỏi. Ánh mắt không quên liếc xéo chàng minh tinh đang đứng bên cạnh người đẹp
- Anh đến đây khi nào vậy? Sao anh không nói tiếng Hoa? Không có gì phải che đậy cả_Thiên Di ngạc nhiên hỏi
- Mới đến thôi. Đây là ai vậy?_Khánh Hưng cau mày nói chuyện bằng tiếng Hoa
- Đây là Thanh Phong. Bạn em. Em vừa đi dạo với anh ấy. _Di bối rối nhìn chàng minh tinh, ngập ngừng giới thiệu về người bạn đồng hương bất ngờ xuất hiện _Còn đây là Khánh Hưng! Người bạn từng sống trong cô nhi viện mà em đã kể với anh
- Chào anh!_Thanh Phong lịch sự nói
- Thôi mình lên trên đi. Anh có nhiều chuyện muốn nói với em lắm!
- Vậy anh về trước đây. Chúc em ngủ ngon_Thanh Phong nhìn Thiên Di trìu mến, nói_Về đến nhà anh sẽ gọi cho em
- Ok! Anh cũng về cẩn thận. Nhớ tránh mấy tay săn ảnh nha!
Khánh Hưng khéo léo cắt ngang ánh nhìn của Phong và Thiên Di. Anh kéo Di rời khỏi đại sảnh. Thanh Phong buồn rầu ra về. Tay anh nắm chặt một sợi dây chuyền màu bạc với mặt hình ngôi sao bạc, ở giữa có một viên đá xanh lấp lánh. Chắc anh muốn tặng cho Di nhưng không có cơ hội
Tại phòng của Di trong khách sạn
- Anh ta là diễn viên hả?
- Ừ! Sao tự nhiên anh lại đến đây?
- Nhớ em thôi.
- Anh đừng đùa nữa. Em bận nhiều việc lắm! Em không có thời gian dẫn anh đi chơi đâu. Anh về đi.
- Em không nhớ anh sao?
- Anh làm ơn đi. Bây giờ em chỉ muốn tập trung cho công việc. Em không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm. Mà những lời đó thốt ra từ miệng anh nghe kì lắm!
- Em đói không? Mình đi ăn đi
- Anh làm ơn về phòng đi. Em phải thay đồ đi công việc
- Tối rồi em còn đi đâu?
- Sao em nói mà anh không hiểu? Chúng ta không thể nào đâu. Ngày anh từ chối em cũng là lúc em chấm dứt mọi thứ về anh. Xin hãy để em yên có được không?
- Chúng ta có thể làm lại từ đầu. Bây giờ anh có thể yêu em rồi
- Tình cảm không phải cái vòi nước. Anh muốn mở là mở, muốn tắt là tắt. Em càng không phải loại con gái anh muốn yêu thì yêu, muốn bỏ thì bỏ.
- Sao em không cho anh cơ hội? Anh sẽ làm tốt hơn. Không lẽ em đã yêu người khác? Là tên diễn viên đó sao?
- Anh đừng có ngang ngược. Anh ấy có tên có họ. Anh đừng xưng hô như vậy. Chúng ta làm bạn không được sao?
- Trong từ điển của anh một là người yêu. Hoặc là người lạ. Không có bạn bè
- Nói hoài mà anh không hiểu. Anh không đi thì em đi
Dứt lời, Di rời khỏi phòng. Cô đón taxi đến cánh đồng hoa mà Phong đã đưa cô đến. Cô ngồi trên chiếc xích đu nhỏ. Tự đu đưa. Bất chợt, nó đu cao hơn bởi một bàn tay đẩy từ phía sau. Đó là Thanh Phong. Họ ngồi trên bãi cỏ, dựa vào gốc cây trò chuyện rất vui vẻ. Di lấy xấp giấy vẽ ra. Cô bắt đầu phác thảo những mẫu thiết kế mới. Cô lấy màu xanh non của cỏ làm chủ đạo. Cô chọn hình ảnh sao, ánh trăng làm họa tiết. Và phông nền là cánh đồng hoa hồng trắng với gam tím lãng mạn của hoa oải hương, tô điểm chút vàng óng của hoa cúc. Cô nhìn Phong mỉm cười.
- Cuối cùng bộ sưu tập của em cũng hoàn chỉnh. Em thật sự rất vui. Ngày mai em sẽ nhờ người may nó cho anh. Sao anh lại đến đây? Em cứ nghĩ anh sẽ về nhà ngủ
- Sau khi đưa em về khách sạn thì anh lái xe ra đây. Anh có một món quà muốn tặng cho em.
Thanh Phong lấy một chiếc hộp nhỏ màu hồng ra khỏi túi áo khoác. Anh mở nó ra. Đó là một sợi dây chuyền màu trắng bạc mà anh muốn tặng cô từ lâu nhưng chưa có dịp. Phong đeo nó cho Di.
- Cám ơn anh. Nó thật sự rất đẹp
- Không có chi. Tối rồi, anh đưa em về
- Uhm!
- Ngày kia anh không có lịch diễn. Em có thể ghé nhà anh dùng cơm tối không?
- Anh đang hẹn hò em đó sao?
- Chỉ là bữa cơm tối bình thường thôi.
- Huk. Nếu là hẹn hò thì em sẽ nhận lời. Vì dù sao cũng là một người nổi tiếng mời ăn tối. Hi hi. Còn cơm tối bình thường thì em cần suy nghĩ.
- Vậy mai em có thể làm bạn gái của anh và cùng anh dùng bữa tối được không?
- Hây da! Em bận rộn lắm! Em phải sắp xếp lịch trình của mình đã. Có gì em sẽ ghi nhận lời mời của anh
- Em dám giỡn với anh hả? Chết nè!_Phong cù lét Di khiến cô cười sặc sụa, lăn lộn trên bãi cỏ xanh
- Được rồi. Em chịu thua.
Phong ngừng tay thì Di ngồi dậy. Cô nháy mắt nhìn Phong rồi cù lét lại chàng minh tinh. Họ đùa giỡn, rượt đuổi nhau trên cánh đồng. Ánh trăng sáng nhè nhẹ như đưa họ vào một thế giới chỉ có hai người đang chìm ngập trong tình yêu chớm nở.
Đúng hẹn, Phong đưa Di đến nhà anh từ buổi chiều, khi mặt trời vừa khuất bóng. Bất giác, cửa mở toang. Hai người hối hả chạy vào trong. Một người đàn ông, tóc bạc lấm chấm, mặc vest màu trắng ngồi đợi trong phòng khách. Xung quanh có nhiều bảo vệ mặc vest đen, đeo kính đen đứng chờ lệnh. Ông ta đứng dậy nhìn Phong, đầy vẻ tức giận. Ông tiến lại tát vào mặt Phong.
- Ông là ai mà vào đây rồi tự nhiên đánh người khác?_Thiên Di bước đến hỏi
- Không sao đâu Helen._Phong kéo tay Di lại
- Cô là ai?_người đàn ông hỏi_Cô có tư cách gì đứng đây xen vào chuyện của gia đình chúng tôi. Tuy cô nói tiếng Hoa cũng chuẩn nhưng chắc chắn không phải người ở đây
- Xin lỗi ông. Tôi biết mình thất lễ. Nhưng ông cũng không thể tự ý đánh người
- Không lẽ tôi dạy con tôi phải hỏi ý cô sao?_người đàn ông giận dữ quát
- Ông không được làm cô ấy sợ._Phong chen lời
- Ngươi cho ta biết. Vì sao ngươi không nhận tiền của mẹ ngươi?_người đàn ông tiếp tục nói, giọng vẫn giận dữ
- Tôi chỉ có một người mẹ. Và bà ấy đã mất rồi_Phong nhìn thẳng vào người đàn ông lớn tuổi đáp. Ánh mắt pha lẫn chút giận dữ và căm hờn
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian